Tôi ở trong ảo cảnh của Giải Trĩ, mê man bước đi, phong cảnh xung quanh như tranh vẽ vậy, tựa như ở trên tiên cảnh, nhưng mà tôi không thấy bất kỳ một bóng người nào, tôi vừa đi vừa kêu, nửa ngày trôi qua, nhưng vẫn không thấy ai đáp lại, trừ tiếng gió thỉnh thoảng lướt nhẹ bên tai, cũng không còn âm thành nào khác, không gian này rất rộng lớn, dường như chỉ có một mình tôi.

Dần dần, trong lòng tôi chợt xuất hiện một cảm xúc vô hình không rõ, nơi này có phải nơi Lam Ninh đã nói hay không?

Nhìn hoàn cảnh nơi này, hẳn là đúng, nhưng mà tại sao tôi đã đi nửa ngày vẫn không thấy Lam Ninh, thậm chí ngay cả một tiếng đáp lại cũng không có, chuyện này có gì không đúng lắm.

Mới vừa rồi tôi còn vì sợ lạc, nên cứ đi dọc theo bờ sông, đi được nửa ngày, lúc này tôi cảm giác được bầu trời đột nhiên u ám, tôi ngẩng đầu nhìn lên trên,

Tôi không nghĩ tới thế giới trong này lại phát sinh chuyện như vậy, nếu là ảo cảnh thì cũng không khỏi quá chân thật đi?

Nói thì chậm nhưng mọi chuyện xảy ra rất nhanh, mới vừa rồi còn là thế giới tiên cảnh mờ ảo, thì bây giờ bỗng nhiên trở nên u ám, cảnh vật xung quanh cũng dần trở nên không rõ, giống như từ ban ngày đột ngột biến thành ban đêm, một làn gió lướt qua, tôi không nhịn được rùng mình một cái, cảm thấy có chút lạnh.

Đột nhiên, trong màn sương mờ ảo xuất hiện hiện một vầng sáng trắng dịu dàng chói lọi, xuất hiện trên nền tối trông thật huyền bí, trông rất linh động lại thanh khiết, ánh sáng trôi theo dòng sông, khẽ lung linh. Trong ánh sáng dường như có một loại sắc thái kỳ dị, khiến cho người nhìn mơ màng, hoa mắt, toàn bộ tâm trí đều bị kéo đi.

Ánh sáng trắng kia tiến tới gần tôi, càng ngày càng rõ ràng, ánh sáng phóng đại phản chiếu trên khuôn mắt của anh ta, rất nhanh trong áng sáng bắt đầu lộ ra một người, là một nam nhân áo trắng, đang lẳng lặng trôi theo dòng nước, giống như người chết vậy. Đang chậm rãi trôi thì bị một đợt sóng nước đẩy lên bờ.

Kỳ lạ chính là, ánh sáng kia sau khi rời khỏi dòng sông, từ từ tắt đi, xung quanh lại chìm vào bóng tối.

Tôi theo bản năng lui về sau mấy bước, nhưng không tự chủ được ngẩng đầu lên, vừa khẩn trương lại vừa tò mò nhìn nam nhân áo trắng từ trong dòng sông trôi tới.

Nam nhân này nhìn qua hết sức đẹp trai, sống mũi cao thẳng, góc cạnh rõ ràng, môi mím chặt nhưng vẫn hơi nhếch lên, tràn đầy mùi vị ngạo nghễ, gương mặt của anh ta vô cùng trắng, gần như là trong suốt vậy.

Mặc dù đang trong trạng thái vô tri vô giác, thế nhưng khí chất uy nghi bẩm sinh, từ người nam nhân áo trắng này, đã biến hóa thành ánh sáng trắng mông lung, bao phủ trên người anh ta, khiến cho cả người anh ta có cảm giác như là mộng ảo.

Trong lòng tôi vô cùng nghi ngờ và mê man, người này rốt cuộc là ai? Tướng mạo anh ta lại có điểm giống như Giải Trĩ Thần Quân, nhưng mà rõ ràng không phải một người, nhưng theo lý thuyết, thì ở trong địa bàn của Giải Trĩ sẽ không có người khác chứ?

Bỗng nhiên tôi chợt có một suy nghĩ, thế giới này, phải chăng không phải bên trong ngọc tỳ hưu, địa bàn của Giải Trĩ Thần Quân?

Tự nhiên tôi cảm thấy một hơi lạnh sống lưng, thế giới này đối với tôi mà nói, hoàn toàn xa lạ, rất có thể sẽ có nguy hiểm xuất hiện. Tôi liếc mắt nhìn nam nhân áo trắng đang nằm trên mặt đất kia, suy nghĩ không biết người này còn sống hay chết, nhưng tôi vô tình thấy đôi mắt của anh ta dường như đã nháy một cái.

Ngay sau đó, nam nhân áo trắng kia chậm rãi chuyện động đầu, hơi há miệng, giống như là một người sắp chết, muốn khẩn cầu một chuyện gì đó.

Tôi theo bản năng lùi hai bước, không biết người này rốt cuộc muố làm gì. Đột nhiên anh ta cắm mắt xuống mặt đất, dùng sức cắn lên mặt đất, không biết nuốt thứ gì vào trong miệng, nhai ngấu nghiến, một lần, hai lần, nhìn qua vô cùng khó khăn, giống như mỗi lần di chuyển đều hao phí rất nhiều năng lượng, toàn thân anh ta bắt đầu run rẩy không ngừng, hai bàn tay tái nhợt kia gắt gao nắm chặt nắm đất trong tay.

Tôi thấy rất rõ, anh ta ăn đất!

Tôi lập tức bị cảnh tượng này dọa đến sốc, không phải rất đói bụng chứ, tại sao lại ăn đất?

Người này không ngừng ngấu nghiến ăn đất, tôi bỗng nhiên hiểu ra, ảo cảnh nơi này chứa đầy linh khí, coi như là đất đai, cũng tràn đầy linh khí, vậy nhất định là người ngày đang bị trọng thương, anh ta đang dùng linh khí bên trong đất để tự trị thương cho mình.

Tôi có nên giúp anh ta một chút không? Cái suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu tôi, nhưng mà, làm sao để giúp? Giúp anh ta sau này sẽ như thế nào? Người này tốt hay xấu?

Tôi buồn bực suy nghĩ, bông nhiên trong miệng anh ta nỉ non.

- Quả thanh minh… Quả thanh minh …

Tôi sửng sốt một chút, quả thanh minh? Tôi không nghe nhầm chứ, người này nói quả thanh minh, chẳng lẽ, quả thanh minh kia có thể giúp anh ta trị thương?

Tôi theo bản năng nắm lấy túi càn khôn ở bên hông, tôi có thanh minh quả, nhưng mà tôi không muốn giúp anh ta… Mà tính tôi cũng không nhiều chuyện, nhìn dáng vẻ của anh ta, tôi đoán hiện tại cũng không thể chết được, trước hết cứ để anh ta ở đây gặm đất đã, chờ tôi tìm được Giải Trĩ Thần Quân với Lam Ninh rồi tính sau.

Nếu không, vô tình giúp phải kẻ địch, tôi lại phạm phải sai lầm lớn.

Tôi nhìn nam nhân áo trắng ngã trên mặt đất, tôi cắn răng một cái rón rén lùi về phía sau.

Ai ngờ tôi còn chưa chạy được hơn mười bước, sau lưng bỗng truyền đến một tiếng trầm đục, vô cùng yếu ớt:

- Lại là khí tức của quả thanh minh… Ngươi… Đứng lại…

Tôi giật mình sợ hết hồn, theo bản năng quay đầu lại, nhưng chỉ thấy một bóng trắng lướt qua, nhẹ như một chiếc lá, kỳ dị như quỷ vậy, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt tôi, giơ tay ấn lên vai tôi.

Khuôn mặt tuấn mĩ gần như yêu tinh của anh ta bỗng nhiên xuất hiện hiện ở trước mặt tôi, đôi mắt màu xanh lạnh lùng nhìn tôi, tôi sửng sốt, một cơn lạnh thấu xương ập đến, tôi không nhịn được run cầm cập, muốn chạy đi, nhưng hai chân tôi đột nhiên không có sức.

- Hử? ! Là dương khí? ! Ngươi rốt cuộc là ai!

Trên khuôn mặt trầm tĩnh của anh ta chợt xuất hiện hiện vẻ kinh hãi, nắm chặt lấy vai tôi, một cỗ lực lượng đột nhiên xuất hiên, giống như một làn sóng mạnh mẽ, xông thẳng vào sâu linh hồn tôi…

- Anh muốn làm gì? !

Tôi vừa cả kinh vừa tức giận, gắng sức giãy dụa, nhưng cũng không thể thoát khỏi bàn tay của anh ta, bàn tay tắng nõn và mảnh mai đặt trên vai tôi, có một loại sức mạnh kỳ dị, tôi như muốn nhũn ra, tất cả sức lực giống như bị anh ta hút đi vậy, trong lòng tôi vô cùng mơ hồ, cảm giác như bị anh ta hút toàn bộ vào trong lòng bàn tay.

- A, vậy mà lại có sức mạnh thuần khiết, đáng tiếc, quá ít, quá yếu…

Anh ta bỗng nhiên thu tay về, vẻ mặt xuất hiện một biểu tình khác thường, quan sát tôi.

Tôi nhất thời không nói lên lời, mới vừa rồi anh ta còn nằm trên đất như chó chết, vậy mà trong nháy mắt liền trở lên khỏe mạnh?

Thấy anh ta nhíu mày, đưa bàn tay ra, bàn tay anh ta vừa duỗi ra thì túi càn khôn bên hông tôi đột nhiên lóe lên một tia sáng trắng, quả thanh minh xuất hiện ở trên tay anh ta, anh ta cầm quả thanh minh giơ lên trước mắt, khẽ hít một hơi, quả thanh minh liền biến thành một tia sáng trắng tiến vào trong miệng anh ta.

Anh ta thoải mái thở phào nhẹ nhõm, toàn thân cũng tản ra một loại lực lượng uy nghiêm, anh ta khẽ nhắm mắt lại, không thèm quan tâm tôi ở bên cạnh, qua một lúc lâu, mới mở mắt ra hỏi:

- Cậu là người tu luyện ở đâu, minh lực của cậu rất thuần khiết, nhưng tại sao lại yếu như vậy? Còn nữa đây là đâu?

Lúc này anh ta nói chuyện vô cùng ôn hòa, mặt mũi điềm tĩnh, toàn thân toát ra khí chất ưu nhã, khí thế mới bộc phát ra vừa rồi cũng không còn cảm giác được.

- Nơi này là đâu? Đùa gì vậy, tôi còn muốn hỏi anh đây là đâu, anh hỏi những chuyện này, tôi cũng không biết…

Tôi cười khổ, không tự chủ trả lời, nói chuyện ở trước mặt người này, không hiểu tại sao tôi cảm thấy có một loại cảm giác bị áp bách, giống như trở thành một người lùn vậy.

- Cậu không biết?

Anh ta nghi ngờ, giọng điệu rất khó hiểu:

- Tại sao cậu không biết…

Dường như trong lúc nhất thời anh ta rơi vào trầm tư, khí lực trong người tôi mới dần khôi phục lại một chút, trong bóng tối thanh âm không tốt, anh ta lại lợi hại kinh người, nhưng đầu óc có chút không rõ ràng, hay là cách xa anh ta một chút thì tốt hơn.

Tôi đang suy nghĩ làm sao chạy thoát, anh ta bỗng nhiên giương đôi mắt, tức giận hét lớn:

- Đồ xấu xa, dám lừa gạt tôi, nếu cậu không nói thật, vậy hôm nay tôi sẽ khiến cho cậu hồn phi phách tán!

Anh ta giơ tay một cái liền bắt được tôi, tôi nhất thời cảm thấy có một cỗ lực lượng kỳ quái thâm nhập vào sâu linh hồn, muốn cắn nuốt tôi.

- Tôi phi bà nội cậu, cậu mới là kẻ xấu xa, cậu con mẹ nó biến thái chứ, cậu là đồ có bệnh, có phải cậu bị nước sông ngấm vô não hay không? Lão tử rõ ràng mới tới nơi này, lão tử còn muốn biết tại sao lại ở đậy, vậy mà lại gặp phải tên biến thái như vậy…

Không hiểu sao bị người ta đạp một cước rồi đến thế giới này, cũng không tìm được Lam Ninh và Giải Trĩ Thần Quân, trong lòng tôi vốn đã buồn rầu cực kỳ, nhưng lại gặp phải loại người như vậy, nín nhịn thật lâu rốt cuộc cũng phát tiết.

Nhưng tôi không nói là tới tìm Giải Trĩ Thần Quân, bởi vì tôi thật sự không biết đây là đâu, cũng không biết anh ta là ai, tốt hơn hết là tôi không nên để lộ danh tính của mình cho đến đến khi biết rõ danh tính của anh ta.

Nhưng anh ta hô một tiếng, bỗng nhiên buông lỏng tay, người lảo đảo một cái, kinh ngạc kêu lên:

- Tôi nhớ ra rồi, cậu có quả thanh minh, nơi này hẳn là thanh minh giới, tôi, nhưng tại sao tôi lại ở thanh minh giới…

Thanh minh giới?

Tôi trợn tròn mắt, đây không phải là địa bàn của Giải Trĩ Thần Quân sao?

Tôi sẽ không bị… Đập đầu một cái rồi chết ở trên giường sau đó chuyển kiếp đến đây chứ?

Không thể như vậy a…

 

0.13071 sec| 2430.125 kb